Đã từ lâu, nhà đúc chì quen tỏ sự quan trọng của mình bằng giọng thô lỗ với người lại bán hàng cho ông và la ầm lên, mời họ "cút". Mãnh lực của tư tưởng thật tối cao. Nhưng vì con người ai cũng nuôi một lý tưởng trong thâm tâm, nên ưa núp sau cái nguyên do thiện mỹ.
Trong khi cậu học trò đọc bài ngụ ngôn đó tại một nơi rất xa làng cậu ở, thì tại tỉnh Boston mà hồi đó tôi không có hy vọng gì đi tới được, xảy ra một chuyện chứng minh chân lý dạy trong bài ấy. Phương pháp của Thurston khác hẳn. Nhưng chắc không có ai bận việc bằng Tổng thống Franklin D.
Nhà chế tạo ngắm nghía hồi lâu không nói nửa lời rồi tuyên bố: "Để tôi suy nghĩ ít bữa". Ông Adamson nhiệt liệt khen ông đã biết dùng tiền. 8- Cho nên khi bạn gặp một người mệt nhọc, không còn sức tươi cười với bạn được, thì bạn hãy mỉm cười với người đó đi.
Không, ông gợi tới một tình cao thượng và tế nhị: lòng muốn che chở trẻ em. Đó là quy tắc thứ hai Tôi biết một người đã làm giám đốc một công ty bảo hiểm lớn từ 15 năm rồi.
Cách đây hai mươi lăm thế kỷ. Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa. Ngay từ hồi ít tuổi, ông đã có tài tổ chức, thấu tâm lý và chỉ huy.
"Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn. Nhưng người bị mất việc dù sao cũng thất vọng lắm. Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó.
Và bây giờ trong cảnh về già buồn tẻ cô độc, bà khát khao chút lòng thương, chút ấm áp trong lòng và ít lời thán phục mà không có kẻ nào biết làm vừa lòng bà hết. Emerson muốn dụ một con bê vào chuồng. Mình vẫn thích giúp kẻ khác.
Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Rheinhardt "Nã Phá Luân và Eugénie: bi hài kịch của một đế chính" trả lời câu hỏi đó: "Như vậy, rốt cuộc Nã Phá Luân có ngoại tình thiệt và ông luôn luôn lén lút ra khỏi cung, đội chiếc nón nỉ kéo sụp xuống che mắt, có độc một người hầu cận theo sau, để đi tới nơi hẹn hò với một giai nhân. Các bạn đọc tới đây đã nhiều rồi.
Lần này bà mở toang cửa ra và hỏi: - Sao ông biết là gà tàu? - . Ông chỉ huy nhân viên một cửa hàng lớn ở Nữu Ước nói rằng ông ưa mướn một cô bán hàng học lực sơ đẳng mà nụ cười có duyên hơn là một cô cử nhân văn chương mà mặt lạnh như băng. Bọn họ bèn yêu cầu này nọ.
Nhưng ông Disraeli đã khôn ngoan mà chịu an phận. Nói cho đúng cũng không phải họ không chịu trả: họ chỉ kêu nài rằng hãng đã tính lộn mà thôi. Tại tỉnh Reno, kinh đô của ly dị, người ta xử những vụ ly dị không ngừng, từ đầu năm đến cuối năm, mỗi tuần sáu ngày, mỗi giờ sáu vụ, nghĩa là mười phút một vụ.