Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Tôi vẫn không nói lời nào…
Độ này, bố hay nhường. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất.
Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.
Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Lại nói chuyện đi đá bóng. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường.
Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.
Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.
Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Để không khóc, phải cười thôi. Để khám phá đến tận cùng.
Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Ngồi nghe giảng và chép bài.