Nghe ông ta tuôn ra trong ba giờ đồng hồ rồi về. Hết bản này đến bản khác bị từ chối. "Tôi có thể lầm được.
Một hôm, tôi gặp một người hiến binh cưỡi ngựa, có vẻ muốn làm oai lắm. Và bây giờ trong cảnh về già buồn tẻ cô độc, bà khát khao chút lòng thương, chút ấm áp trong lòng và ít lời thán phục mà không có kẻ nào biết làm vừa lòng bà hết. Nhưng Kémal không tỏ ra cho họ thấy rằng ông là người thắng.
Tại đó, có kê một cái xe hơi hiệu Packard, gần như mới nguyên. trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đó cả. Tôi thích cây sồi lắm.
Được coi hình chúng trên mặt báo, bên cạnh hình những danh nhân trên thế giới, chúng quên cái ghế điện nó đợi chúng. Lincoln đã nói để trút những nỗi suy nghĩ nó đè nặng trong lòng ông, như vậy để cho óc ông được sáng suốt. Thôi, cám ơn các em nhiều lắm.
Người Trung Hoa thiệt khôn. Bà nói: "Ông Carnegie, tôi ước ao được ông tả cho tôi nghe những thắng cảnh bên đó". Một lần Lincoln khiển trách một sĩ quan nhỏ tuổi đã tranh biện với bạn.
Eliot thì không khó chi hết. Bà ham danh vọng, thích được tôn trọng, thích giao du, mà ông lại không màng gì tới những thú tầm phào đó. Cha đã hỏi nghiêm khắc với con hôm nay.
Lần sau, nếu ông đi ngang, xin mời ông vô chơi, chúng ta bàn luận lâu về chuyện đó. Rồi thì một sự lạ lùng xảy ra. Ông trước làm giám đốc thương mãi tại xí nghiệp Johns Manville, hãng làm những mái nhà phòng hỏa và bây giờ chỉ huy phòng quảng cáo tại công ty Palmolive Peet, lại đồng thời làm hội trưởng "Liên đoàn" các nhà quảng cáo nữa.
" Có cả hàng ngàn người bán dạo, lang thang khắp phố phường, mỏi mệt, thất vọng, lương ít. Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình. ít tháng trước khi quy tiên, cụ cho chúng tôi coi một tấm hình chụp ba chục năm về trước.
"A! Tụi làm đêm tự cho giỏi hơn tụi mình sao! Rồi coi!". Đến lượt ông, ông hỏi lại họ: "Bây giờ, các thầy cho tôi biết tôi hy vọng ở các thầy được những gì?". Khi chúng tôi tới Paris, lúc ấy ông có mặt tại đó, ông tiếp đón chúng tôi và tự lái xe đưa chúng tôi đi coi châu thành nữa.
Ông ấy mua một bộ đồ tại một tiệm lớn nọ. Hình như ông bắt đầu ganh đua trên đường thương mãi từ hồi 28 tuổi, và vốn chỉ vỏn vẹn có một phòng giấy nhỏ và người giúp việc chỉ có mỗi một thư ký đánh máy. Đó là quy tắc của mọi sự trọng tài: giữ thể diện cho người ta.