Lincoln không cần một người khuyên bảo, ông chỉ muốn có một bạn thân nghe ông nói và hiểu ông để ông trút tâm sự của ông thôi. Tôi chắc chắn cứ đúng luật thì tôi phải thắng trong vụ kiện đó và lần đó tôi cãi hùng hồn hơn bao giờ hết. Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này".
"Ngày hôm nay là một ngày vinh dự trong đời tôi. Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35. Ông nói: "Bắt người nhà chịu sự rầu rĩ, càu nhàu của mình có ích chi đâu? Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy.
Nhưng hôm ấy, anh Emile tới không được, mặc dầu tôi có dặn trước. Tôi biết rằng cãi lý cũng vô ích; phương pháp đó chỉ có hại thôi. Một văn sĩ nói: "Biết phép lịch sự nghĩa là biết vượt tầm con mắt đừng thèm ngó bức hàng rào đổ nát trước mặt, mà ngắm những bông hoa nở trong vườn phía sau hàng rào đó".
Có lẽ độc giả tự nhủ rằng có nhiều chỗ bà phàn nàn cũng đáng. Ông thương cô và cưới cô. Nhưng ông đã phí công công kích và đã hoàn toàn thất bại.
kể lại: "Lúc đó, trong phòng im lặng như tờ, không khí lạnh ngắt như băng. Nhà kỹ nghệ nói: - Tôi đã suốt đời dựng nó lên, sửa sang nó và tôi lấy làm tự đắc vì nó lắm. Dù tôi có làm cho ông ta phải tự nhận rằng ông có lỗi đi nữa thì lòng tự ái của ông cũng không cho ông chịu thua và chuẩn lời tôi yêu cầu.
Tôi nói rõ: không phải là vụ ám sát ông mà là cuộc hôn nhân của ông. Bạn không phải là một con rắn hổ chẳng hạn, thì cái lẽ độc nhất là bởi các cụ nhà là người chứ không phải là rắn hổ. Mà bà biết rằng trứng gà ta làm bánh không tốt bằng trứng gà tàu.
Xin bạn nhớ kỹ điều đó. Bạn hãy nuôi lấy một tâm trạng quân tử: can đảm, trung chính và vui vẻ. Người bán hàng làm bộ coi đứa bé như một người quan trọng, hỏi: "Cậu muốn mua chi?".
Tôi báo trước cho khách hàng rằng tôi sẽ lại thăm họ để biết hãng của tôi đã làm cho họ không hài lòng vì nguyên do gì; lầm lỡ hay sơ sót chỗ nào. Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm. Thế là tôi đã nhận được một tiếng "Phải" rồi.
Khi ông Theodore Roosvelt còn làm Thống đốc tỉnh Nữu Ước, đã làm được một thủ đoạn kỳ dị; ông dùng cách ôn hòa khiến thủ lãnh các đảng chánh trị trong tỉnh vui lòng tán thành những cải cách mà trước kia họ phản kháng kịch liệt. Ông viết một bức thơ ngọt ngào lắm rồi tái bút: "Gởi cho mỗi cháu 5đ". Nhưng tôi chưa thấy phòng làm việc nào lót ván đẹp bằng phòng này.
Bà mẹ kiệt sức, chết. Mọi việc tiến hành thuận tiện. Nhưng các em nên dẹp những lá khô này đi, cho nó khỏi bén cháy.