Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận.Một số người giúp đỡ nhiều.Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.Cứ ngỡ mình yêu mình.Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết.Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ.