Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.
Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Chúng tôi làm theo luật.
Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Tôi cũng tưởng mình đùa.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi.
Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Rồi ông lại bảo: Thôi.
Chứ trước đây thì um nhà rồi. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo.
Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Chuông điện thoại reo.
Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.