Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Mình không bao giờ thả. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.
Và lại thấy quyển sách bị xé. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Tối, bạn đèo bác vào viện. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.
Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Mỗi con người trong Loài Người. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.
Thua còn có năm nghìn an ủi. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực.
Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Và họ cũng sẽ khổ lây. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.
Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.