Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn.
Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Chuông điện thoại reo. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau.
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện.
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.
Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.