Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.
Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.
Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.
Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.
Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.
Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này.
Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.
Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.