Ngồi trong xe, tôi không ngớt tụng niệm: "Thượng Đế muốn sao con chịu vậy". Tôi vẫn không chừa, tôi xuẩn quá. Suốt thời gian dịch và trong năm sáu tháng sau nữa, tôi có cảm giác "đãng đãng" đó.
Tình thế nguy ra sao? Có thể tệ hơn được không? Có thật là vô hy vọng không? Vậy muốn diệt tật hay lo, để nó đừng diệt ta, bạn nên theo quy tắc này: Ít lâu sau, chúng tôi mời bạn bè lại nhà dùng bữa.
Nếu Einstein tự nhận rằng 100 lần thì 99 lần lầm lẫn, có lẽ ta có ít nhất cũng phải lầm 80 lần. ít lâu sau, một đạo luật ra, bắt buộc các nhà bán sữa phải khai số vi trùng trong sữa trước khi bán. Nếu lời khuyên rất quan trọng thì gạch dưới cả đoạn hoặc đánh dấu như vầy: xxxxx.
Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. Khi nào nhận thấy được điều đó, thì con trở về và con sẽ hết bệnh". Không ai bỏ tù hoặc bắn tôi mà sợ.
Bettger, một người đã thành công nhất ở Mỹ luôn hai chục năm nay trong nghề bán vé bảo hiểm. Nhưng bà muốn sắm màn và ít đồ trang hoàng khác cho nhà cửa được sáng sủa nên đã đi mua chịu những món ấy ở tiệm tạp hoá Dan Eversole. Épitète sống cách ta 19 thế kỷ, mà y học bây giờ cũng phải nhận lời ấy là đúng.
Rồi tự nhiên, bà lân la trò chuyện với người nọ người kia, với anh đồ tể, người bán hàng tạp hoá, viên cảnh binh đứng ở đầu phố. Chính ông Fréderick J. Người nào tạo lập một hãng lớn mà không học cách tổ chức, uỷ bớt quyền, để có thì giờ chỉ huy, kiểm soát thì khoảng 50, 60 tuổi sẽ mắc bệnh đau tim và phải nghỉ việc luôn.
Rockfeller cũng giữ một sổ kế toán. Hễ ai lên tiếng phản đối một việc gì là ông liền lo làm cho người đó vừa lòng. Từ lâu tôi vẫn kính phục một người đã quá cố là ông Fred Fuller Sheld.
Rồi lo lắng về y quá, bà ta gầy ốn đi vì những câu hỏi thầm: "Con ta ở đâu? Có được ở yên không? Hay là đã ra trận? Có bị thương không? Hay là chết rồi?". Khi nào gặp những nỗi khó khăn - đời ai mà chẳng có những lúc ấy? - tôi tự nhủ phải giữ đầu óc cho sáng suốt và nhờ vậy mọi sự đều sẽ được như ý. Nhưng thú thật cùng bạn, cả hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào.
Dầu đến Tổng thống Hoa Kỳ cũng không thể bắt ông dậy để nghe điện thoại khi ông đã "nằm quay ra ngáy". Bác sĩ nói với má tôi rằng người không thể qua được sáu tháng nữa. Tôi hoảng không dám chào khách nữa.
Rán tạo một chút hạnh phúc cho người để quên nỗi khổ của ta đi. Như vậy có thể gặp được dịp may là viên đô đốc Nhật bận việc quá sẽ quên điều tôi đã làm. Thỉnh thoảng ngừng lại để suy nghĩ.