Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông.
Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Hoặc có nhưng không nhiều.
Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Con mèo nằm trên nóc tivi. Không trình bầy nữa.
Có thể cháu học đêm qua. Thôi thì tôi im lặng. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.
Dùng cứt thì không hay lắm. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.
Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái.
Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.
Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.