Anh được đề nghị hát một trong những ca khúc cổ điển của Irving Berlin, bản Remember?. Giờ khám phá ra thần tượng của mình là người vô hồn vô cảm như thế, ngay tôi đây cũng cần đến một viên thuốc an thần, đừng nói gì đến khán giả. Đối với nhiều người, trò chuyện với những người nổi tiếng là một thách thức khó khăn.
Tức là bạn hãy để người ta nói về bản thân và thành tựu của họ. Perrot phủ nhận việc ông ta quan tâm đến kỳ tranh cử tổng thống. Họ quá mệt mỏi và chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt! Tôi bước đến micro, bắt đầu lấy lại sự bình tĩnh rồi hào hứng nói: Thưa quý vị, tôi là một phát thanh viên.
Sôi nổi kể chuyện và sôi nổi tranh luận yếu tố này sẽ làm không khí nóng hẳn lên. Tôi sẽ ra sao? Ra ga kiếm một vé tàu quay trở lại Brooklyn chớ còn phải hỏi! Kết quả thống kê: có 91 lần từ Bạn biết không được phát ra! Có nghĩa trong một phút anh bạn ở Washington nói you know đến bốn lần rưỡi.
Nếu vị khách mời nào có đầy đủ cả bốn yếu tố sau đây thì thật tuyệt vời: Sự khôi hài là một trong bốn yếu tố quan trọng để anh thu hút khán giả và cả tôi nữa. Mỗi khi Williams có mặt là phòng xử án sôi động và nóng hẳn lên.
Bạn có ngạc nhiên không khi tất cả những thương gia thành công mà tôi biết đều là những người có tài ăn nói? Trong chương này tôi sẽ nói về những nguyên tắc cơ bản mà tôi đã học hỏi từ họ cũng như những kinh nghiệm của riêng tôi. Câu chuyện ấy giờ đây đã trở thành kỷ niệm. Sử dụng những từ ngữ quá ngắn, quá khó hiểu, những thuật ngữ chuyên ngành ít phổ biến cũng có…tác hại hai chiều.
Bạn phải biết nhấn mạnh ưu điểm của món hàng sao cho thuyết phục. Như trong chương trình trò chuyện với cựu phó tổng thống Dan Quayle năm 1992, chúng tôi bàn về luật hạn chế việc phá thai một trong những vấn đề nóng bỏng lúc bấy giờ. Vì thế lần này tôi muốn hát với một cảm xúc mạnh mẽ hơn.
Không may người cao nhất trong nhóm lại là người mập nhất! Chỉ anh ấy mới với tay được tới cái lỗ, và khi đang leo lên lưng chừng thì bị kẹt cứng. Cho dù cuộc trò chuyện có thông thoáng cởi mở đến đâu, bạn không thể đụng ai cũng hỏi tọc mạch rằng: Lương anh bao nhiêu? Hoặc mới vừa quen một cô gái mà bạn lại cắc cớ hỏi: Cô nghĩ như thế nào về chuyện phá thai?. Edward Bennett Williams, một trong những luật sư tài danh nhất nước Mỹ có lần nói với tôi rằng ông rất quan trọng ngôn ngữ điệu bộ (Body language).
Yêu hay ghét đơn giản chỉ là những cảm xúc bình thường cần phải có của một con người. Vào thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh lạnh. Ngược lại, dù bạn có nói du dương thánh thót đến đâu đi nữa mà chả thèm lắng nghe ai thì cũng đâu có ai lắng nghe bạn nói.
Giá mà còn tờ sơ đồ trận bóng, ít ra chúng tôi có thể biết vị trí của cầu thủ hai đội trên sân. Bạn thử tưởng tượng tôi há hốc miệng như thế nào! Anh ta nói hay quá! Cứ như làm thơ vậy. Thứ hai là tầm quan trọng của sự mạnh mẽ, quyết đoán.
Một phong cách pha trộn và xoay theo tất cả những cung bậc tình cảm. Tôi đánh giá sự cuốn hút và thú vị của một người khách theo bốn tiêu chuẩn. Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói.