Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ.
Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
Coi như không có chuyện gì xảy ra. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.
Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Cũng như với cuộc đời này.
Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Lúc đó tôi không có nhà.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Ra trường bác khao to.
Đặc biệt là trong những người tài. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.