đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi. Nhưng người ta vẫn thường nói "nghề chọn người chứ người không chọn nghề", thật vậy, như một bàn tay vô hình, số phận lại rong rủi đưa tôi đến với nghiệp "gõ đầu trẻ" một cách đầy tình cờ mà tôi cũng không thể ngờ đến. Chính xác đến nỗi mà bác Nam hàng xóm có thể đi làm đúng giờ mà không cần nhìn đồng hồ, chỉ cần để ý xem Chíp đã dậy đi học hay chưa.
Chỉ cần nghe nói nơi nào có thợ đánh giày giỏi, là bằng mọi giá anh phải tìm đến để học hỏi. Vì Chíp nghĩ tụi nó không đáng cho mình phải phí lời. Rồi chuyện gì đến cũng đến, ngày cô lên máy bay cũng là ngày anh xa quê, đặt chân lên giảng đường đại học nơi đất khách.
Bao tử to nhưng thịt mở teo. Con cảm thấy thất vọng lắm! Tình yêu là khi bạn đói bụng nhưng vẫn thích thú ngồi nhìn một ai đó ăn chiếc bánh do chính tay mình làm ra.
Thả hồn một lúc Chíp chợt như bình tỉnh sau cơn mê và tự hỏi: “Mình đang đi đâu thế nhỉ, khùng thật, càng ngày càng khùng mất rồi. Hình như… đúng vậy, cô vô tình đi ngang qua nơi mà cô và anh vẫn thường hẹn hò với bao kỷ niệm buồn vui, quá khứ tràn về, những lời nồng ấm của anh, những cái ôm xiết không muốn rời, những nụ hôn cháy bỏng, đột nhiên lòng cô thắt lại, nước mắt từ hai khoé mi tuông trào, cô khóc, khóc như chưa từng được khóc. Hôm qua sinh nhật cô ấy, hú vía, may mà mình kịp nhắn tin chúc mừng.
Bạn nghĩ: "Thế ném đi đâu là tốt nhất?". Hôm nay là Mồng 1 Tết, như thông lệ hàng năm, mẹ con bé Bông dậy từ 5h sáng, làm một ổ bánh thật to để chuẩn bị mang về làm quà cho ông bà ngoại. Hiếm có dịp như thế này, không tận hưởng cuộc sống thật phí.
“Làm sao để nhảy cao hơn một ngọn núi? - Hãy đứng cách nó một con sông… Thành công không nằm ở điểm đến, mà nằm ở cách bạn nhìn nhận về nó. Là sinh viên của một trường mỹ thuật, Châu Anh kiếm thêm thu nhập bằng việc làm designer freelance cho một công ty thiết kế. Tôi không thể quên được cái ngày đi dạy đầu tiên của mình.
Hồng Đào, chuyên nhận ráp quần áo cho các nhà may, gia công tại nhà. Thả hồn một lúc Chíp chợt như bình tỉnh sau cơn mê và tự hỏi: “Mình đang đi đâu thế nhỉ, khùng thật, càng ngày càng khùng mất rồi. Thật vậy, ba Chip hết mực yêu thương cô, dù ít khi ông biểu hiện điều đó ra mặt.
Cái thích đó gọi là sự hâm mộ. Khói Đen bốc lên nghi ngút bất kể ngày đêm tựa như những sợi dây leo bắt trên trời. Linh Vy đứng lặng như một pho tượng gỗ, không nói được tiếng nào, không làm được gì.
Thực chất không phải là từ gì quái dị, nó là từ IDEAS viết lộn ngược. - À, không có gì, bụi thôi, để nói sau đi, trễ giờ làm việc rồi Vị ni cô nhìn Chíp bằng một ánh mắt trìu mến, ánh mắt đó mang lại cho Chíp có một cảm giác thật dễ chịu và gần gũi.
Nó báo hiệu một mùa hè lại đến, mùa mà lũ trẻ tạm xa trường học và được vui chơi thoả thích, mùa mà tôi có những khoảng lặng để nghĩ về những gì mình đã trãi trong năm qua, nghĩ về những dự định sắp tới và nghĩ về lũ trẻ đáng yêu của tôi. Trong một cộng đồng, ngoài những con người khẻo mạnh thì cũng có những người kém may mắn hơn, họ có thể bị khuyết tật từ nhỏ thiếu một bộ phần nào đó hoặc vì rủi ro nào đó mà mất một cánh tay, một cái chân, nhưng không ai là không có ghét. Chíp chợt nhớ lại một câu thơ của Huy “Lưu Linh Tử”, câu thơ mà Chíp cho là ấn tượng nhất của hắn