Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.
Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Gặp ở rất nhiều nơi. Nước mắt tôi lại rơi.
Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Rồi chúng tôi vào phòng tập.
Đúng mà cũng không đúng. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.
Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.
Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.
Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.
Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Có điều, con đường thì khác. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc.