Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác.
Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.
Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng.
Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.
Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.
Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này.
À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó.
Lại đánh một canh bạc nữa. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.