Như thể kéo một con vích lên bờ. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.
Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Bởi bạn là người sòng phẳng. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh.
Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.
Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.
Khoảng cách vô hình. Lải nhải cũng là chơi. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại.
Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.