Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.
Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn.
Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Có lẽ mình nên im lặng. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?
Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.
Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Đúng là chuyện thường. Mẹ chị cũng đã từng như vậy.
Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.
Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O.
Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa.
Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.