Tôi viết nhiều chương trong cuốn này ở bên bờ "Hồ Bán Nguyệt" tại miền núi đá xứ Canada, nơi mà tôi làm quen với vợ chồng bà Herbert H. Thế rồi ông Edward S. Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tôi không thể trục nó lên được.
Cho nên tôi quyết định kiếm việc mà làm để khỏi ngồi không. Trong khi làm việc, nên kiếm mọi tiện nghi cho thảnh thơi. Lương ít mà khóng dám bỏ sở.
Chàng viết: "Tháng tư năm 1945, vì quá lo nghĩ, tôi mắc một chứng bệnh ruột, đau đớn vô cùng. Còn ông thì làm gì? Ta đừng trách ông, ông đập chén đập đĩa không phải là vô cớ. Tôi còn nhớ ba tôi mua la con về nuôi.
Họ không mệt vì họ thích công việc ấy. Chính thầy thuốc của tôi cũng công nhận như vậy. Mới ở Ấn Độ tới Luân Đôn tìm việc mà không quen ai ở đây hết.
Tôi không cần gì hết. Một hôm các sĩ quan thấy ông khóc, liền hỏi duyên cớ. Không có tài gì hết.
Tôi không theo đạo ấy. Vậy bác sĩ Adler khuyên ta mỗi ngày làm một việc thiện. Rồi lo lắng về y quá, bà ta gầy ốn đi vì những câu hỏi thầm: "Con ta ở đâu? Có được ở yên không? Hay là đã ra trận? Có bị thương không? Hay là chết rồi?".
Xin bạn cho tôi nhắc lại câu đó: "Nếu dùng hết thời gian vào việc tìm tòi những sự kiện một cách vô tư khách quan, thì khi nhận thức những sự kiện ấy, ưu tư sẽ tan dần đi". 000 năm rồi, các bực cha mẹ đều bứt đầu bứt tóc vì nỗi con cái ăn ở bạc bẽo. Đến nỗi một ngày kìa, bà đánh liều hỏi một bà cô, là chị ông Théodore Roosevelt rằng:
Brill: Một tín đồ chân thành không bao giờ mắc bệnh thần kinh". Ta phân phát hạnh phúc tức là nhận được hạnh phúc vậy. Ông trả lời: "Chẳng khi nào thân phụ tôi lại rỗi thì giờ nghĩ đến những kẻ mà người không ưa".
Tôi nhớ câu này khắc trên cửa một ngôi nhà hoang tàn cất từ thế kỷ 15 ở Amsterdam (Hà Lan): "Như vậy đó, mà không thể khác vậy được". Bạn đọc kinh của thánh Luc sẽ thấy điều ấy. Uỷ ban có thể quyết định phải kiếm thêm sự kiện nữa, hoặc làm việc ngày việc nọ, hay không làm gì hết.
Burton, là một trong hai truyện ấy. Bà Vicki Baum, một tiểu thuyết gia trứ danh, nói rằng khi còn nhỏ, bà được một ông già làm nghề hát xiếc dạy cho một bài học quan trọng nhất trong đời bà. Nói một cách khác thì tôi đã phí 50% cái thời gian làm việc để lượm được một kết quả rất nhỏ là 7%.