Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.
Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.
Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này.
Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay.
Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Tôi không có bản lĩnh.
Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.
Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.