Sec Mỹ

Bố đường có 2 em sugar baby siêu ngoan và cực kỳ chiều chuộng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.

    Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Cho từng tờ vào lửa. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.

    Bạn có hai giọng chính. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.

    Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Tất nhiên là mệt mỏi. Chả nghĩ nhiều cho ai được.

    Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Tôi chưa làm thế bao giờ.

    Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Nhưng bác nói: Bật dậy nào.

    Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.

    Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Rồi, tôi phải tập chứ. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.

    Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Tiếng máy của mình đã tắt.

    Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap