Hãy bắt tôi, nếu có thể. Chúng xèo xèo sền sệt. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà.
Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.
Và họ cũng sẽ khổ lây. Có người cười toe toét. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.
Cô gái bảo: Vô duyên. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O.
Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Nhưng mà tôi bỏ học. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.
Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Cười vui cho dễ sống. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.
Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.