Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi.Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi.Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại.Thêm nữa, không có hứng thú.Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được.Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài.
