Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi.
Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.
Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.
Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh.
Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Cái này không rõ lắm.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.
Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.
Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.
Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.