“tôi thường phải đưa ra những quyết định quan trọng về việc có nên cho khách hàng tiềm năng vay một khoản nợ lớn hay không, và thương thì tôi tin vào trực giác của mình.trong chương vừa rồi, tôi đã nhắc tới sự nghiệp của nhà thơ Jolie – những cuộc gặp gỡ tình cờ đã giúp chị đã đạt được những ước mơ và tham vọng trọnđời của mình.nghiên cứu của tôi cho thấy người may mắn không tình cờ đạt được ước mơ và hoài bão của mình; cũng không phải số phân góp phận chặn ngang ước muốn của người không may.ở chương 3 chúng ta đã thấy người không may mắn có mức độ lo lắng cao hơn người may mắn và người trung hòa.khi nhìn lại trong một tâm trạng rầu rĩ, chúng ta hay ray rứt, gặm nhấm những sự việc tiêu cực đã xảy ra với mình nhiều hơn.Tôi đã hỏi nhiều người may mắn, người không may và người trung hòa câu hỏi này.Tôi đã từng làm như thế và khi tôi dự thi người bán hàng giỏi.lần kế tiếp, tôi tông vào chiếc xe phía trước mình khi nó thình lình thắng gấp.và một lần nữa, họ càng gặp nhiều người thì khả năng gặp vận may càng lớn.Clare và Donald vẫn là bạn, nhưng giữa họ đã hết quan hệ tình cảm.
