Bốn tháng sau tôi cưới nhà tôi, chính người mà trước kia tôi sợ cưới không được, chung tôi bây giờ có năm cháu, gia đình vui vẻ. Tôi cầu khẩn Ngài dắt dẫn, soi đường cho tôi qua khỏi cơn thất vọng tối tăm, dầy đặc và lạnh lùng bao phủ tôi. Ông rán nâng cao tinh thần họ, và sắp bị mổ mắt, ông biết trước sẽ đau đớn lắm, nhưng ông rán nhớ rằng ông hãy còn sung sướng nhiều.
Lee, Stonewall Jackson và cả chục quân nhân có danh tiếng khác cũng vậy, cũng vậy hết. Chẳng hạn, Herbert Spencer, một triết gia của thế kỷ trước, ở độc thân cho tới già tại một nhà trọ, đã làm cho mọi người ngán vì ông luôn luôn phàn nàn về thiếu ngủ. Đời sống là một cuộc biến đổi không ngừng.
Tôi biết cách giữ sức của bà Eleanor Rooselt khi bà có một chương trình hằng ngày nặng nhọc, suốt mười hai năm ở toà Bạch ốc. Rồi trong tuần, nếu muốn tiêu một hai cắc, nó viết một tấm chi phiếu để lãnh số tiền ra, đoạn tự tính toán lấy số tiền còn lại là bao nhiêu. Bảo hiểm về bệnh tật, hỏa hoạn và mọi tai họa bất thường khác.
Nên nghĩ đến những nét nhăn trên mặt của các bà và tìm ra cách làm cho chúng tiêu đi. Nhờ vậy sách ông được đặc điểm là đầy đủ những truyện thiệt mà bất kỳ ai cũng có thể kiểm sát. Ngày đầu tiên tới nhà, hơn 200 người lại thăm tôi, có người đi hơn 120 cây số, và lòng họ đối với tôi thiệt chân thành.
Mười năm trước cô đã bị kích động rất mạnh. "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Một trong những điều bi đát nhất là loài người có tánh muốn đẩy bỏ đời sống hiện tại đi.
Vậy tại sao không hăng hái vui vẻ đóng trò đi?'. Tôi khéo léo, tôi luyện kỹ năng về công việc ấy. Ông chủ bút một tờ báo ở New Orleans nói với tôi rằng người thư ký của ông một hôm dọn bàn tìm ra được một cái máy đánh chữ mất từ hai năm!
Tài liệu ấy có nâng cao tin thần họ không?. Điều kiện thứ nhất để ngủ ngon là phải thấy được yên ổn. Đau đơn quá, ông không chịu nổi.
Trong khi đi chào khách, công việc gì cũng dễ hết, trừ lúc khách ký hợp đồng. Mỗi buổi sáng chúng ta phải tự khuyến khích cho can đảm làm việc cả ngày". Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể.
Tôi không kể chuyện ông "X", ông "Y" nào, hoặc "một người quen ở Ohio" cho bạn nghe đâu. Tôi hỏi: "Có phải ông muốn nói rằng ông đã hoàn toàn trừ hết được nỗi lo lắng không? "Ông đáp: "Tôi tưởng có thể chân thành nói rằng đời tôi bây giờ gần như tuyệt được hết nỗi lo rồi. Có thể rằng ông hay bắt bẻ quá không ai dám lại gần, nên không ai dám nghĩ tới sự cảm ơn chủ.
Hoàn toàn là thuyết pháp. Lều dựng trên một sàn gỗ bằng dây thừng. Nghe lời tôi khen, người ấy nhớ lại vẻ đẹp của con vật".