Nguyên nhân thì rất khó xác định. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Các anh chị chưa bao giờ dám thế.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Nhưng lại thấy buồn nôn. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.
Đến lượt máy treo ngược người. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.
Đây là một thử thách nữa. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.
Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.
Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Đúng mà cũng không đúng. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác.
Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.
Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.