Để chỉ ra chúng ta đều khổ.Mắt và đầu đau đã thành nhàm.Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.Làm một bài thơ dở để được khen.Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng.Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.Nhưng em thèm được khỏe lại.
