Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.Có lẽ vì tôi vừa ngáp.Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người.Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời.Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.