Và lại thấy quyển sách bị xé. Đừng lỡ nhiều là được. Quá nhiều lí do để sống.
Chúng tôi đã chết rồi. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.
Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Tôi muốn đâm vào đâu đó. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.
Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người.
Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Bao người làm được sao mi không làm được. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ.
Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền.
Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.
Cười vui cho dễ sống. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Định dừng viết thì lại có chuyện.