Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.Tôi ủng hộ cái đúng.Dùng cứt thì không hay lắm.Mất chứ không phải biến mất.
