Bỗng Chip chợt nghĩ đến những lời vị sư cô đáng kính nói ở chùa hôm trước, Chip giật mình “Mình đa cảm quá chăng?”. Điều đó đòi hỏi khả năng làm việc độc lập rất cao. Biết đâu có lại trở thành nghề tay trái của bạn sau này trong những lúc khó khăn, biết thêm một nghề là giảm thiểu được nguy cơ thất nghiệp.
Nhưng dần dần rồi thời gian và cái nét thanh bình ở CamBridge cũng làm cô ngui ngoai phần nào. Định cảm ơn nhưng sao thấy kỳ kỳ nên im luôn. Đó là một trong những ngày đáng nhớ nhất của cuộc đời tôi.
Bỗng Ghét thấy hai chú voi đang nói chuyện với nhau. Cách đánh giày của anh đúng là có một không hai: không dùng bàn chải mà thay vào đó anh dùng vải bông quấn quanh ngón tay trỏ và ngón giữa của bàn tay phải, xi đánh giày cũng tự mình điều chế. Nhà tôi có hai chị em, tôi là út, còn chị tôi lớn hơn tôi hai tuổi.
Mình phải làm sao đây? hu. Lúc này Chíp mới để ý kĩ khuôn mặt của vị ni cô tốt bụng. Ðôi khi, sáng tạo chỉ đơn giản là việc bạn nhìn mọi thứ theo chiều khác đi.
Bạn nghĩ: "Thế ném đi đâu là tốt nhất?". Có lẽ một phần vì chị thương cho đứa con thơ dại, một phần cũng vì chạn lòng thương cho chính số phận nghiệt ngã của mình. Nhác chổi của chị như thôi thúc hơn, chị đã cố gắng hết sức nhưng vì số lượng rác tăng đột biến vào dịp này nên khi công việc kết thúc thì đã gần nữa đêm.
"Uh, con có thắc mắc gì thế, con nói đi?" - tôi nhạc nhiên đáp lại. Lấy hy vọng chuộc những trắc trở bạn sẽ lời được hạnh phúc. Đang buâng khuâng từng bước chân nặng nề xuống phía cổng ra, bỗng Chíp trượt chân ngã.
Mình tức lắm nhưng chỉ biết lấy đó làm bài học xương máu thôi…” - Dạ, con biết rồi, vậy mốt con nhất định sẽ làm bác sĩ để luôn chăm sóc mắt cho mẹ và cả mọi người nữa, để không ai phải đau mắt vì bụi nữa. Nếu bạn thất bại, chỉ đơn giản vì bạn chưa thành công, điều quan trọng là quyết tâm và sự kiên nhẫn của bạn.
Mẹ con Bông đẩy chiếc xe đạp cũ ra và khóa cửa lại chuẩn bị đi. Ba biết không, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, con rất buồn. Không thích đọc văn nhưng lại thích viết văn.
Mỗi khi được nhìn ngắm con mình chơi đùa vui vẻ mọi mệt mỏi và phiền muộn trong chị đều tan biến hết. Khốn nạn thằng nhà đài, khốn nạn thằng HBO, phim gì không chiếu, chiếu cái phim quỉ gì vậy không biết?! Mà ai bảo mình ngu, biết thế còn ngồi coi làm chi. Đôi khi trong cuộc sống, người cam đảm nhất không phải là người dám chết với sự tuyệt vọng mà là người dám sống với niềm hy vọng.
Sự thông minh có phần hơi đặc biệt của Chíp đã khiến những suy nghĩ của cô vượt xa với lứa tuổi 14, cái lứa tuổi mà người ta vẫn thường gọi là “ăn chưa no, nghĩ chưa tới”. Khi bạn nghĩ mình không phải là một người có khả năng sáng taọ thì thực chất là bạn chỉ đang để sức ỳ tâm lý hay còn gọi là tư duy theo lối mòi của mình che mất sức sáng tạo tiềm tàng trong bạn mà thôi. Dù sao… mình vẫn muốn cô ấy được vui.