Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.
Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Tôi thôi xúc động rồi.
Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.
Tuổi phát dục đâm không bình thường… Ba năm… Ba năm thì không tính được. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.
Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Bác không hài lòng một tí nào.
Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Thôi thì tôi im lặng.
Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. - Rất tiếc là không thể, thưa ông.
Nhưng mà chắc là ra được thôi. Là oang oang toàn thứ mình không biết. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).