Trong ba năm ông Taylor ở Bethlehem, chú thợ Schmidt mỗi ngày đều như vậy mà không mệt mỏi, vì chú nghỉ trước khi mệt. Nhưng nếu bạn không hiểu biết chút gì về sở thích của bạn, làm sao nhiệt tâm cho được? Bà Edna Kerr trước làm cho công ty Dupont, coi hàng ngàn nhân viên, bây giờ làm phó giám đốc phòng "Giao thiệp kỹ nghệ" cho công ty "Sản phẩm Hiệp Chủng quốc" có nói: "Bi kịch thảm thương nhất ở đời là biết bao thanh niên không bao giờ kiếm được cái nghề vừa ý họ cả. Ông nói rằng thành công đó do sự tập luyện hai năng lực mà H.
Được lắm, như vậy mới phải là người lớn. Schopenhauer trước kia đã nói: "Những kẻ hèn kém thấy thỏa thích vô cùng khi họ vạch ra lỗi lầm cùng những tật nhỏ của hạng người xuất chúng". Khi còn đi học, ông đã lo về hai bệnh: suyễn và mất ngủ.
Bài Tựa này, cụ Nguyễn Hiến Lê viết từ năm 1951, lúc cụ dạy học ở Long Xuyên. Bệnh của cô rất nguy hiểm thiệt đấy. Chừng mười phần trăm những trường hợp xẩy ra trong đời sống chúng ta là những trường hợp bất lợi.
Ai nấy đang vui, bỗng buồn bã, lẳng lặng gật đầu. Nguyên một hôm bà đưng đốt xi trên ngọn đèn cầy thì áo bỗng bắt lửa. Nhưng tôi không trốn đâu được hết.
Vì sông mổi giây một thay đổi mà người tắm trên khúc sông đocũng vậy. Ở chỗ kiếm được ít huê hồng quá, không xứng với công vất vả đi chào khách. Ông phải kiếm việc làm để cho tinh thanà khỏi rối loạn.
Rồi y trở lại phản ông, tố cáo ông, nói xấu ông, người đã cứu y khỏi khám. Như các bạn đã biết, ebook đó được thực hiện từ bản nguồn thiếu bài Tựa, chương XIX và XX; ngoài ra, các chương còn lại, chương nào cũng bị cắt bớt một vài đoạn. "Tôi đã hành động như thằng ngu và lỗi lầm của tôi nhiều vô kể".
Khi mất ngủ bạn có lo không? Chắc có. Trước hết, nếu có thể được, xin bạn rán lựa nghề mà bạn yêu. Tôi biết một ông nọ trước kia bán xà bông cho hãng Colgate cũng thường đòi được người ta chỉ trích mình.
Một đôi khi ông Lincoln cũng phải đối phó sự đố kỵ của những người mà chính ông đã đưa lên địa vị cao cấp. Tình thế nguy ra sao? Có thể tệ hơn được không? Có thật là vô hy vọng không? Cả tá "Nam tử" đương tìm chân lý đó.
Khi chúng ta ê chề, chịu đựng không nổi nữa, bấy giờ mới thất vọng quay về với Thượng Đế. Trên chiếc tàu đó, ông thấy người thuyền trưởng, đứng ở cầu thang, chỉ nhấn vào một cái nút mà làm chạy một cái máy, tức thì ngăn thiệt kín những bộ phận chính trong tàu, không cho phần này thông qua phần khác, ví dụ vì tai nạn nước có tràn vào cũng không đắm tàu được. Phải làm thế nào cho tình cảm khá hơn bây giờ? Làm cách nào để đổi trái chanh này thành ly nước chanh ngon ngọt chứ?".
Habien ở dưỡng đường Mayo. Nhân vì Disraeli có nói: "Đời người tựa bóng câu, hơi đâu mà nghĩ tới những chuyện lặt vặt", nên Andres Maurois viết trong tờ This Week: "Câu đó đã giúp tôi nén được biết bao nỗi đau lòng. Phần quyết định về bạn, lẽ cố nhiên.