Chính tôi cũng đã học chút ít về thuế má, quốc khố. Lẽ cố nhiên, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rũ, uỷ lại được người, còn thử nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra, không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi. Hồi đó ông Eastman xây một âm nhạc học đường và một nhà hát để báo hiếu cho mẹ.
Nhưng bà ấy có thêm rằng, chị không siêng năng, nhà không bao giờ lau chùi kỹ. Thiệt ra, hết thảy mọi người - cả người mà bạn thấy trong gương của bạn nữa - cũng tự quý trọng mình, và cảm thấy mình cao thượng đại độ hơn người. Một lúc sau, ông Eastman mở một tủ kính, lấy ra một máy chụp hình, cái máy thứ nhất của ông, do một người Anh bán cho ông.
Chỉ có thể nói khào khào, nho nhỏ, không ai nghe rõ được cả. Vậy thì có lý gì mà bạn y sẽ tới chơi trên cái sân mà lần trước y mời, không ai thèm tới hết? Luôn luôn vẫn giữ ý sai của mình.
Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật. ", "Đây là vài việc xảy ra mà tôi mong rằng các ngài đừng bỏ qua. Nó không tin ở giá trị của nó và sợ người ta chế giễu tới nỗi phải đợi trời tối như mực rồi mới dám lén lút đem bản thảo bỏ vào thùng thư.
Vì, dù có giết được nó thì vết cắn cũng không lành ngay được". Và nếu vợ sung sướng thì đáp lại, chồng cũng đáp lại được vợ làm sung sướng". Như vậy là bạn xúi người ta phản kháng lại, chớ không phải giúp người ta đổi ý kiến.
"Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của họ". hay vì muốn làm vui lòng một bạn thân, một thân chủ. Ngài chỉ rất ôn tồn nói: "Ông đã làm vài việc mà tôi không được hoàn toàn vừa ý.
Nhưng, cháu thử nghĩ giá làm như vầy, có phải khôn hơn không?. Lúc đó ông làm Tể tướng dưới triều Hoàng đế Guillaume II, vị Hoàng đế cuối cùng của nước Đức, ngạo mạn, kiêu căng thường tự khoe rằng lục quân và hải quân của mình đủ sức "đánh tan lũ mèo rừng". Nghe ông giảng giải, tôi nhận thấy ông kiên tâm và công bằng lắm.
"Con muốn được người ta cư xử với con ra sao thì con cư xử với người ta như vậy". Ông kêu điện thoại mời tôi lại vì có chỗ hỏng. Một văn sĩ đã nói: "Nhiều người mời lương y tới chỉ để kể lể tâm sự thôi".
Ngôn ngữ ông thiệt lịch sự: ông cho tôi cảm tưởng rằng nếu tôi chịu nhận vinh dự lớn đó, thì tức là ban cho ông một đặc ân". Cha mẹ cậu nghèo lắm. Emerson muốn dụ một con bê vào chuồng.
Bà già đó sống một mình trong một dinh cơ rộng như vậy, giữa đống khăn quàng, đồ cổ và kỷ niệm, nên khát khao chút tình âu yếm. Mắng, dọa, dỗ dành đều vô hiệu. nhưng ông nói cách mơ hồ làm sao! Không rõ ràng, không giảng giải chi hết).