Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).
Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Một điều rất hệ trọng. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.
Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Có lẽ là phim hình sự. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Ông cụ rất phấn chấn. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến.
Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Tôi rất hay chảy nước mắt. Bạn đã thực sự dấn thân rồi.
Ông bảo: Em nói tiếp đi. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Không chắc tại số phận. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Hôm nay đi đâu? Không biết. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Như thể kéo một con vích lên bờ.