Cười vui cho dễ sống. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. What I fell what I know never shine through what Ive known
Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Nhưng đành phải nhả ra. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Nhưng chờ đến bao giờ. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.
Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Hiện sinh hết thì còn gì là người.
Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.